Câu chuyện của một thằng sinh viên năm 2 ngành Khoa học máy tính...
Chào mọi người. Mình đã quay trở lại sau một kì nghỉ ngắn ngày Tết dương. Cụ thể là thế nào thì mình sẽ chia sẻ ở một bài viết khác. Còn hôm nay sẽ là một chút chia sẻ về nửa cuộc đời sinh viên khá "trầm" của mình 😅
Nếu có ai thắc mắc tại sao bài này lại được rặn ra. Thì lí do là đây (Hình ảnh).
Sau hơn 1 tiếng đọc hết chương 1 của cuốn này. Thì mình hứng lên và muốn viết một chút. Chỉ thế thôi (không phải pr đâu nhé :v)
Câu chuyện bắt đầu với hình ảnh một cậu sinh viên năm nhất chân ướt chân ráo bước chân vào mái trường đại học "thân thương". Với một số điểm "ngon ngẻ" thì cậu đủ đậu vào một ngành khá "mlem mlem" với rất nhiều sinh viên khác, và một ngôi trường cũng "mlem" không kém. Và tất nhiên là cậu chốt luôn chứ còn ngại gì nữa!
Kết thúc năm nhất với nhiều thứ chưa từng. Một năm nhất cậu bị vùi dập trong các môn đại cương (tất nhiên là năm 2 cũng chưa thoát). Một năm nhất với nhiều câu chuyện tình lâm li bi đát. Một năm nhất với một mái nhà mới khác lạ VIT. Và còn nhiều điều nữa mà có lẽ cần hơn một bài viết để dành riêng cho một năm nhất. Năm nhất kết thúc. Cậu đã trưởng thành hơn... một chút.
Năm 2 bắt đầu. Và đây chính là "thời khắc" của cậu. Những thứ vừa lường trước được, những thứ ngược lại ập đến. Một lúc. Ít ra thì bây giờ, cậu cũng đã có chỗ đứng nào đó trong mắt mọi người. Đó là cậu nghĩ thế.
Vậy thì năm 2 của một sinh viên CNTT cậu đã có gì? Câu trả lời là: Chưa có gì.
Tại sao? Bởi cậu vẫn chưa tìm được thứ mà cậu muốn đánh đổi tuổi trẻ của bản thân với cái ngành này. Dẫn theo đó là vô số hệ lụy mà bây giờ có lẽ cậu đang trải qua hoặc sớm sẽ trải qua: chán nản với việc học, không biết mục đích mình đến lớp là để học hay để ngủ; lãng phí quãng thời gian quý báu của thanh xuân ngắn ngủi đáng ra để cố gắng cho thứ gì đó; những đêm thâu học bài, nhưng để chơi game là chính; cha mẹ than phiền .... Cậu của bây giờ - với vị trí là một sinh viên CNTT - toán dốt, code dở. Vậy thì, với góc nhìn là một sinh viên đại học, cậu, đã thất bại ít nhiều.
Còn với năm 19 tuổi của chính mính, cậu đã có gì? Câu trả lời là: Rất nhiều thứ.
19 tuổi. Cậu không còn là đứa trẻ 18 tuổi nữa (tất nhiên rồi). Những bài học của năm 18 tuổi không hề lãng phí chút nào. Cậu vẫn đang trên bước đường hoàn thiện bản thân mà cậu nghĩ. Trong mắt cậu, cậu có gì đó - chỉ cậu nhận ra - mà đặc biệt so với những người xung quanh. Có thể cậu đang thụt lùi về phương diện học hành. Nhưng cậu đang đi tìm đam mê với nó. Cậu tin rằng chỉ cần tìm được đam mê, những thứ khác không đáng ngại với cậu. Với góc nhìn là một người trẻ - cậu đang thành công, ít nhiều.
Câu chuyện kết thúc 😁 Chỉ có thế thôi. Vậy thì bài học rút ra từ câu chuyện của cậu ta với các bạn trẻ khác là gì? Theo tôi là các bạn trẻ hãy cố gắng dành thời gian sung sức nhất tuổi thanh xuân này của mình, để đầu tư cho chính bản thân mình, tìm ra hướng đi của cuộc đời mình. Thay vì ngồi đọc mấy cái bài viết vô bổ tốn thời gian như lày :( Còn về phía tôi, bài học cho chính bản thân tôi chắc chắn là không nên dành thời gian bình luận mấy cái xàm xí này, mà nên đi học. Sắp thi rồi mọi người ạ...
NeO1
Nhận xét
Đăng nhận xét